Thích bài này? Bài trướcBài sau

dangphatluong

Sat Nov 19, 2011 6:14 pm

#1
dangphatluong

dangphatluong

Member HVT Team
Member HVT Team
Tổng số bài gửi : 2
Join date : 19/11/2011
Age : 26
Đến từ : Bà Rịa - Vũng Tàu - Trường Lê Hồng Phong (Học sinh chuyển từ Hùng Vương)
Tình...ngọt như...kẹo bông gòn! Empty Tình...ngọt như...kẹo bông gòn!

Tình cảm thời con nít thường đơn giản và ngờ nghệch lắm! Nó có đủ mọi màu sắc nếu bạn muốn, đôi khi nó đắng, và đôi khi lại quá ngọt. Và cũng đơn giản như thế, tôi tự ví tình yêu của mình như một cây kẹo bông gòn.

Tôi có một cô bạn thân, cô ấy thường được mọi người nghĩ rằng cô bạn ấy có tính cách…khác người. Bởi lẽ như thế là vì: là con gái, nhưng bạn tôi lại rất ít đi shopping, chỉ thích ngồi xem những trận bóng đá và cũng ngồi hò hét như con trai; bạn tôi ghét màu hồng, hay những bộ váy quá sặc sỡ, cô ấy chỉ thích những chiếc quần shock và áo thun loại lớn; dù lớn rồi, nhưng đôi khi cô ấy cũng ngồi hát những bài hát của con nít, nào là: hai con thằn lằn con, hai con vịt con…; và một điều đặc biệt nữa là bạn tôi rất thích ăn kẹo bông gòn!

Tôi quen cô bạn này từ hồi nhỏ, ngày hôm ấy lũ con trai (có tôi) đang ngồi chơi bắn bi, trong đám ấy tài bắn bi của tôi là…cừ nhất, tự nhiên chúng tôi thấy một con bé đang đi, chúng tôi hét lên, cô ấy liếc chúng tôi và chạy lại lượm một hòn bi và…bắn, “Giỏi hơn mày đấy Lâm ạ!” – Đứa bạn tôi thét lên, “Ừ” – Tôi đau đớn nói. Một đứa con trai mà lại bắn bi thua con gái sao, hơi nhục, nhưng lại vui. Và từ đó đội chúng tôi có thêm một member nữa. Hồi ấy là hồi con nít lắm, đứa nào nhìn mặt nhau thì cũng thấy bình thường, nhiều lúc tôi còn quên mất cô bạn mình là con gái. Nhưng lớn lên rồi mọi thứ lại khác…

Chứng nào tật ấy, bạn tôi vẫn có tình cách thuộc hàng khác người, vẫn thích xem đá banh, vẫn cứ hò hét như…điên khi Việt Nam thắng; vẫn cứ đi đánh lộn hằng ngày…Nhiều lúc nhìn kĩ lại, tôi mới chợt nhận ra rằng bạn tôi là con-gái, bạn tôi cũng rất dễ thương, da trắng hồng, môi chúm chím, mắt to tròn xoe, và nếu bỏ đi cái tính cách con trai thì bạn tôi cũng thuộc hàng…mĩ nhân chính cống ấy chứ!

Cô bạn tôi học cũng rất giỏi, tất cả các môn ở trường đều hoàn thành tốt, ngoài ra bạn tôi còn có nhiều thứ cực giỏi: giỏi carô, giỏi đánh bài, giỏi cờ tướng, giỏi…chơi game và rất giỏi …cãi lộn @@!... Lớn lên, hai đứa vẫn đi chung với nhau, nhưng mọi người nhìn hai chúng tôi bằng con mắt khác, tưởng chúng tôi là “bồ”, cũng đỡ hơn hồi bé xem là “hai đứa con trai”, nghĩ lại cũng thật buồn cười ().

Ước gì có thể trở lại hồi con nít ấy, tự nhiên và vô tư, chẳng phải quan tâm ai cả, chẳng cần hiểu yêu là gì, chẳng cần phải quan tâm và lo lắng cho ai hết, chẳng con phải ghen và cái đầu như muốn bốc khỏi giống hệt ống khói toa tàu khi ai đó cười với một người khác, chẳng cần phải quan tâm hôm nay mình mắc gì cho thật đẹp, cứ như hồi bé đi tắm mưa cởi trần chuồng ra, hồi đó sướng thật! Hồi ấy còn có nhiều lúc tôi cũng muốn đi chơi với bạn tôi, mà nhà tôi không cho đi, thế là nghĩ ra cái “kế hoạch cao như núi” – bỏ trốn. Bước đầu là tìm cách ra khỏi phòng, kế tiếp là trèo ra khỏi cổng (nhiều lúc trèo vô ý quá còn bị rách cả áo, đôi khi cũng rách...quần), sau khi ra được thì cứ tơn tơn đi chơi, có những lúc đi hái xoài còn bị chó rượt, chạy thục mạng, mồ hôi nhễ nhãi, cả đám tụm lại ăn mặc dù xoài ...rất chua!

Lớn lên rồi nhận thức nó cũng khác, chẳng còn cứ ngố ngố như xưa, hồi bé có lúc tôi còn…tỏ tình với bạn tôi. Hồi bé thì biết cái gì chứ, cứ nghĩ gì thì nói ấy, cứ luyên thuyên “Tớ thích cậu”, nhiều lúc còn…hôn trộm nữa (nghĩ lại vẫn thấy ngại sao đó). Còn bây giờ thì dám lấy cái dũng cảm nào mà nói, cộng với lại bạn tôi ngây thơ và vô tư lắm, người ta nói cái gì thì cứ coi là đùa, cô ấy cũng có rất nhiều “vệ tinh bay theo” nữa, mọi lúc có ai viết thư ngỏ lời đến thì bạn tôi lại bỏ nó qua một bên, chẳng-quan-tâm.

Tôi thừa nhận rằng tôi thích bạn tôi, từ lúc bé cơ chứ. Nhưng lớn lên cách biểu hiện nó khác, chỉ cần thấy cô bé nhìn tôi chăm chú là tôi quay đi chỗ khác, còn hồi bé thì cứ lè lưỡi trêu lại; rồi khi bạn tôi nắm tay tôi kéo đi, tôi lại buông ra thay vì hồi bé thì lại nắm chặt và kéo bạn tôi đi như…bay; hồi bé thì có khi hai đứa ăn chung một cây kem, nhiều lúc còn giành nhau nữa chứ, nhưng lớn lên thì mỗi đứa một cây, ăn xong thì thôi; hồi bé thì lúc nào cũng đùa với nhau, lớn lên rồi vẫn chơi như thế nhưng không thoải mái như hồi xưa…

Vô tư cũng là một loại tính cách cần cho con người, nhưng mà vô tư quá thì lại khiến nhiều người phải khổ, đôi khi có lúc tôi phải lấy hết dũng cảm để nói với bạn tôi rằng “Tớ…thích…cậu…!!! >.<”. Nhưng bạn tôi chỉ nói gọn lỏn một câu: “Ừ, tốt đấy, tớ cho cậu mượn mặt tớ mà thực tập tỏ tình với con gái, cô lên Lâm!” – Bạn tôi nói với một cái gọi là vô tư quá mức, tôi ngơ ra, nhìn mặt rất…ngu, nhìn thấy mình có phần hơi giống Mr.Bean, rồi tôi chỉ cười trừ mà ậm ừ cho qua…tỏ tình là thế đấy! Nếu các bạn đặt mình vào vị trí của một đứa con trai thì khi bị như thế shock lắm, muốn ngất đi luôn, lúc ấy mà có cái lỗ chắc tớ cũng chui xuống đó ở luôn, tớ chẳng hiểu sao mà cậu không thích tớ? Tớ thấy mình đâu tệ lắm đâu chứ!!!???

Tuy có bị “vô tư” nhiều lần, nhưng mà tôi cảm thấy tình cảm rất dễ chịu, tuy hơi ngốc nhưng dễ thương, tình cảm hãy cứ đơn giản là tốt nhất. Tôi sẽ có chấp nhận hạnh phúc bây giờ, lỡ sau này mà cô bạn tôi trở thành girlfriend của tôi thì sao? Ai biết trước được tương lai đâu chứ!? Giống như một câu truyện này đây:

“Có một chú heo con hỏi heo mẹ rằng:

- Mẹ ơi, hạnh phúc của con là gì?

- Hạnh phúc của con chính là cái đuôi của con – Heo mẹ trả lời.

Một lúc sau heo con oà khóc, heo mẹ hỏi tại sao, heo con trả lời: “Mẹ ơi, sao con không bao giờ đụng vào đuôi mình được?”

Heo mẹ nhìn con bằng ánh mắt trìu mến và đáp lại: “Hạnh phúc là thứ ta không thể dễ dàng chạm tới, càng cố tìm nó thì càng khó khăn, nhưng hãy mỉm cười lên vì hạnh phúc của con luôn bên con và đi theo con!”

Ừ, hạnh phúc của tôi là luôn bên tôi, làm sao mà cứ phải làm rắc rối lên mà tìm nó chứ, sao không nghĩ lại rằng hạnh phúc vẫn bên mình.






“Này, Ngốc! Tớ thích cậu, thật nhiều. Tớ thích cậu dù biết rằng cậu rất vô tư => vô tâm, nhưng tớ vẫn thích ngồi hát cho cậu nghe, đi chung với cậu, và ước được người ta hiểu lầm rằng chúng ta là một đôi, tớ biết mình hơi ngốc và còn trẻ con lắm, tớ không thể làm điều gì to tát cho cậu, nhưng với danh dự của một người con trai, tớ hứa sẽ luôn bên cậu, chăm sóc và bảo vệ cho cậu. Tớ hứa danh dự rằng mai tớ sẽ mua cho cậu hai cây kẹo bông gòn và hai cây kem, một lon coca vì cậu đã thắng tớ, đánh cho trái tim tớ ngất lịm…Haz… tự nhiên tớ thấy buồn ngủ quá, pp cậu nhé, tớ đi ngủ đây, oải thật, ngày mai chúng ta có một cuộc hẹn đi xem đá bóng đó, đừng quen nhé nhóc, ngủ ngon, pp baby iu (cô bạn ngốc nghếch dễ thương của tôi)^^!”

DÙ THẾ NÀO TỚ VẪN THÍCH CẬU!

Trả lời chủ đề này
dangphatluong

Sat Nov 19, 2011 6:18 pm

#2
dangphatluong

dangphatluong

Member HVT Team
Member HVT Team
Tổng số bài gửi : 2
Join date : 19/11/2011
Age : 26
Đến từ : Bà Rịa - Vũng Tàu - Trường Lê Hồng Phong (Học sinh chuyển từ Hùng Vương)
Tình...ngọt như...kẹo bông gòn! Empty Re: Tình...ngọt như...kẹo bông gòn!

Hay hum mọi ng! cười to
Trả lời chủ đề này

Reply Facebook

 

Hosting by : phongcach.v4.net
Powered by Punbb® , All Rights Reserved
Diễn Đàn Được Phát Triển Bởi Admin và Các Thành Viên
Admin Không Chịu Trách Nhiệm Với Các Bài Viết Của Thành Viên .